Câu chuyện số 23: Giải mã, chữa bệnh bệnh ADN, tiền kiếp.
Ma Đế người bất tử vừa bước vào nhà, Cô Hằng chào: “Chào chú Lợi, ngồi chơi uống nước trà đi đã.”
Ma Đế người bất tử: “Chào cô, chú vẫn khỏe chứ?”
Cô Hằng: “Cô thì khỏe, như con Thúy An nhà tui. Bị bệnh gì mà uống thuốc lâu rồi, mà vẫn chưa khỏi.”
Thúy An đi đến cái ghế cây, ngồi xuống, khuôn mặt trắng xanh xao, giọng nói thều thào: “Con bị đau nhức đầu, đau vai cổ và đau chân, giống như bị dao đâm vậy đó.”
Ma Đế người bất tử: “Từ giữa trán, phóng linh hồn bay xuyên vào trong đầu Thúy An, bay tới một khu rừng rậm rạp, yên tĩnh chỉ có tiếng ve kêu và chim hót, vượn hú vài con ong bay hút mật trên những chùm hoa. Có một lán trại của quân y, đang băng bó những vết thương súng đạn cho các chiến sĩ cách mạng. Bỗng nhiên có tiếng báo động vang lên, trên bầu trời, âm thanh xé gió của một chiếc máy bay ngang qua lán trại, những quả bom rơi xuống, tiếng nổ ầm ầm vang lên, nhiều bác sĩ quân y bị trúng mảnh bom, xác thịt văng vải khắp nơi, máu nhuộm đỏ trên cây và dưới đất.”
Ma Bác Sỹ 1 bị mảnh bơm ghim vào đầu, đi tới, tay phải phóng ra một ống thuốc gây tê bay vèo xoay tít, xịt ra một đám mây nước, bao phủ.
Ma Đế người bất tử: “Thất phải luồng thuốc mê, đầu óc choáng váng, thân hình nghiêng ngả.”
Ma Bác Sỹ 1: “Tôi đang đứng phía sau lưng ông nè.”
Ma Bác Sỹ: “Mày là ma quỷ, chứ không phải người.”
Ma Đế người bất tử: “Tôi là bác sĩ ánh sáng, đến từ tương lai để cứu giúp các ông, chứ không phải là ma quỷ.”
Ma Bác Sỹ 1: “Mày là bác sĩ ánh sáng, nói nhiều làm gì, đầu tao đau nhức lắm, lấy mảnh bom ra dùm tao.”
Ma Đế người bất tử phóng ra con dao mổ ánh sáng, đâm vào đầu Ma Bác Sỹ 1, con dao mổ biến thành cây kìm gắp mảnh đạn ra ngoài và cây kim biến thành cây kim, khâu vết thương lành lại.
Ma Bác Sỹ 1: “Đưa 2 bàn tay lên đập đập vào đầu, vui mừng la lớn, đầu tôi đã hết đau nhức rồi, cảm ơn bác sĩ ánh sáng tương lai.”
Ma Bác Sỹ 2: “Tôi bị mảnh bom ghim vào vai trái, đau nhức nhiều năm rồi không biết làm sao để lấy ra.”
Ma Đế người bất tử: “Bàn tay phải phóng ra một viên nam châm ánh sáng, bay tới hút, những mảnh bom bay ra ngoài và vết thương tự lành lại.”
Ma Bác Sỹ 2: “Nhúc nhích bên vai trái, cảm thấy nhẹ nhàng. Bàn tay trái xoay tròn, rồi la hét: ‘Vai tôi đã lành lại rồi, xin cảm ơn bác sĩ.’”
Thúy An: “Con cũng đã hết đau nhức đầu vai tay rồi bây giờ chỉ còn đôi chân còn đau nhức lắm.”
Ma Bác Sỹ 3: “Chống hai tay xuống đất, lướt tới: ‘Bác sĩ Ánh sáng ơi giúp tôi với.’”
Ma Bác Sỹ 3: “Cặp chân tôi bị gãy nát không đi được.”
Ma Đế người bất tử: “Bàn tay phải chụp lấy cái đuôi con Ma Rắn, kéo mạnh lên.”
Ma Rắn hoảng sợ, quằn mình vào những cái rễ cây, kéo mạnh cái đuôi vào, làm vuột làn da.
Ma Đế người bất tử mất thăng bằng, té lùi về phía sau tay còn dính cái da đuôi.
Ma Rắn: “Mừng quá, bò thẳng vào cúi hang sâu tương đối rộng, rồi thầm nghĩ: Thằng quỷ này là ai mà pháp thuật nó Cao Cường quá.”
Ma Rắn co mình lè lưỡi liếm vào vết thương ở bụng, để tự chữa bệnh.
Ma Đế người bất tử: “Tay trái cầm cái da đuôi Ma Rắn, ngón tay phải bắn ra một tia điện, bổng da đuôi rắn co giật và biến thành một con chồn hôi, chui xuống miệng hang.”
Ma Rắn: “Đang khoanh tròn người để nghỉ ngơi dưỡng sức, bỗng cái mũi nó giật giật, cái lưỡi nó thè ra thụt vào, trong não Ma Rắn, chợt hiện lên hình, một kẻ thù vô cùng nguy hiểm, đó là con chồn hôi đang bò.”
Ma Rắn vội vàng, ngóc đầu lên, phùng mang mổ phụp trúng vào đầu, Chồn Hôi: “Hàm răng nanh cắn chặt vào đầu Ma Rắn và thân hình xoay tròn theo Vũ điệu đam mê, bỗng một mảnh đá đâm trúng vào tim, Chồn Hôi: “Đau đớn,” há miệng ra, rồi giẫy chết.
Ma Rắn mừng rỡ, lao nhanh ra một cái ngách khác, nhìn thấy phía trước có ánh sáng, liền phóng mình bay ra khỏi hang, bị một tấm lưới lửa cột chặt và kéo lên cành cây cao lủng lẳng.
Ma Rắn: “Hả nhức đầu quá.”
Ma Đế người bất tử: “Bàn tay phải phóng ra một mũi tên ánh sáng, bay tới chặt xuống đầu Ma Rắn.”
Ma Rắn: “Há miệng, phun ra một viên ngọc rắn, xoay tròn toả ra bảy sắc cầu vồng, đụng vào mũi tên ánh sáng, một tiếng nổ ầm vang lên, mũi tên ánh sáng và viên ngọc 7 màu vỡ nát, tan thành đám bụi 7 màu, rồi tan biến mất.”
Ma Rắn: “Hoảng sợ, bò lên cây chạy trốn.”
Ma Đế người bất tử: “Bàn tay phải phóng ra một con chim đại bàng ánh sáng, bay lên cây, bàn chân móng vuốt, chụp con Ma Rắn bay xuống đất.”
Ma Rắn: “Đau đớn vùng vẫy nhưng không thoát được.”
Đại Bàng: “Dùng cái mỏ nhọn mổ vào đầu con Ma Rắn.”
Ma Rắn: “Xin thầy hãy tha mạng cho tôi.”
Ma Đế người bất tử: “Tại sao lúc mày giết tụi tao, tụi tao đã quỳ lạy van xin mày tha mạng, nhưng mà mày không tha cho tụi tao đâu.”
Ma Rắn: “Tao đã biết tội lỗi và đã bị pháp luật tử hình, tao hối hận về những việc đã làm.”
Ma Đế người bất tử: “Thôi chuyện đã qua và bây giờ chúng ta xử lý hậu quả, hóa giải hận thù, để tìm con đường giải thoát.”
Cô Hằng: “Nhớ mãi hận thù, thì biết đến bao giờ mới siêu thoát được.”
Ma Rắn: “Chúng tôi sẽ nghe theo lời thầy.”
Ma Đế người bất tử: “Thể xác của bốn cô gái này đang ở đâu?”
Ma Rắn: “Các người đi, theo tôi, thân xác của 4 cô gái này được chôn ở sau vườn chuối.”
Linh hồn người bất tử đi theo phía sau lưng, Ma Rắn: “Linh hồn Cô Hằng, đi theo phía sau lưng.”
Linh hồn người bất tử: “Đến trước một ngôi miếu nhỏ thì dừng chân lại và nói: 4 thể xác được chôn ở phía dưới.”
Linh hồn người bất tử: “Ông đào mộ lấy 4 thân xác đem lên, tôi mới hoàn hồn cho họ được.”
Ma Pháp Sư: “Miệng đọc thần chú, tay bắt ấn thiên lôi, một tia điện sấm sét từ trên cao đánh xuống ngôi miếu cổ, một tiếng nổ ầm ầm, ngôi miếu tan nát thành mảnh vụn, 4 luồng khói đen xịt lên, đất nứt nẻ, nhô lên cao khỏi đầu người, đất bùn tan rã. 4 thây Ma không đầu từ dưới lòng đất bay lên, đứng thành một hàng thẳng, dòi bọ từ trong bụng trào ra khỏi cổ, bò lúc nhúc.”
Linh hồn người bất tử: “Bàn tay tôi phóng ra một con dao mổ ánh sáng, rạch một cái vào não, tét ra làm 2. Con dao mổ biến thành cây kìm gắp mảnh đạn ra ngoài và cây kim biến thành cây kim, khâu vết thương lành lại.”
Ma Pháp Sư: “Tao không thoát khỏi bàn tay của tao đâu.”
Ma Pháp Sư: “Tôi phải đốt sạch kinh sách Bùa ngải, bàn thờ tổ, và quên hết quá khứ đi, vì tất cả ân oán, hận thù, đau khổ, chỉ là những bài học, tiến hóa, để loài người phân biệt được sự tốt xấu và tự chọn cuộc sống, luân hồi hay bất tử.”
Ma Pháp Sư: “Đốt ba cây nhang cắm lên bàn thờ tổ và lấy hết kinh sách bùa chú để anh bàn thờ và đốt bỏ.”
Linh hồn người bất tử: “Bàn tay phải phóng ra một luồng ánh sáng đỏ vào những vết thương Ma tự lành lại, âm khí màu đen dần tan biến, cơ thể Ma Pháp Sư cháy sáng và bay về vũ trụ.”
Linh hồn Cô Hằng: “Ma thầy bùa, nghiệp ác thế, tại sao phải chữa bệnh, hoàn hồn, giúp cho linh hồn tôi được siêu thoát với?”
Linh hồn người bất tử: “Ác hay thiện cũng chỉ là một bài học để giúp cho loài người thức tỉnh, nhìn thấy hậu quả của nó mà không phạm vào. Nó không phải là nghiệp. Nếu ai chấp vào nghiệp thì phải trả nghiệp đau khổ không thể nào giải thoát được. Khi giúp cho họ biết hiểu, thức tỉnh, giải thoát, là giúp cho mình một bài học tốt, tăng trưởng tình yêu thương muôn loài, tăng IQ, EQ, AQ, và OQ, vũ trụ và tăng thêm tuổi thọ.”
Cô Hằng: “Còn cô gái Ma đang chờ ở nhà, thì sau?”
Linh hồn người bất tử: “Linh hồn Cô Hằng, linh hồn Ma thầy bùa, liền bay về nhà ở tương lai, nhập vào thể xác.”
Đầu cô gái bay lòng vòng rồi nhập vào thân xác.
Cô Hằng: “Cảm ơn chú Lợi và chú Hiếu, tôi đã hết đau nhức rồi.”
Cô Thuý, con gái Cô Hằng, vừa đi học quân sự ở trường về, chào Chú Hiếu và Chú Lợi.
Anh Hiếu: “Chào con, người có khỏe không? Sao mặt xanh lè vậy?”
Cháu Thuý: “Con bị đau nhức vai dữ lắm.”
Cô Hằng: “Con ngồi ghế đi rồi nhờ chú Lợi xem bệnh cho.”
Ma Đế người bất tử: “Từ cặp mắt phóng ra một tầm nhìn ánh sáng vào vai đau của cháu Thúy, chú nhìn thấy con, bận bộ đồ xanh, đang ngồi nghỉ trưa dưới một cây to, bóng mát.”
Cháu Thuý: “Con cũng đã hết đau nhức đầu vai tay rồi, bây giờ chỉ còn đôi chân còn đau nhức lắm.”